1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đường Tăng ở Tây Lương nữ quốc (duyên kiếp này, phận kiếp sau)

Chủ đề trong 'Điện ảnh (MFC)' bởi doanhuuphong, 26/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doanhuuphong

    doanhuuphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Đường Tăng ở Tây Lương nữ quốc (duyên kiếp này, phận kiếp sau)

    Đường Tăng là Phật. Liệu Đường Tăng có từng xao xuyến, rung động trước một bóng hồng trên quãng đường đi thỉnh kinh ?
    Đường Tăng là Phật, liệu cái giới luật thanh quy của nhà PHật có khiến một cao tăng đắc đạo vương phải sợi tơ tình? Vậy thì mọi người hãy đọc bài viết dưới của mình để hiểu rõ nhé!
    Bài viết được mình chia là 2 phần do diễn đàn quy định không quá 20000 từ
    Hoặc mọi người có thể qua blog của em để đọc bài viết này
    http://blog.360.yahoo.com/blog-qmlDec41dKdVjAdm2h3pGkjjTsma0DY-?cq=1&p=160

    =============================================

    Tình nhi nữ
    Lời: Dương Khiết
    Nhạc: Hứa Kính Thanh
    Ca sĩ thể hiện: Ngô Tĩnh

    Dịch lời:
    Uyên ương song tê điệp song phi
    Mãn viên xuân sắc nhạ nhân túy
    Tiễu tiễu vấn thánh tăng
    Nữ nhi mỹ bất mỹ
    Nữ nhi mỹ bất mỹ
    Thuyết thập ma vương quyền phú quý
    Phạ thập ma giới luật thanh quy
    Chỉ nguyện thiên trường địa cửu
    Dữ ngã ý trung nhân nhi khẩn tương tùy
    Ái luyến y, ái luyến y
    Nguyện kim sinh thường tương tùy
    Dịch nghĩa:

    Đôi uyên ương cùng đậu, đôi **** cùng bay
    Khắp vườn, xuân sắc khiến người say đắm
    Lặng lẽ hỏi thánh tăng:
    Nữ nhi có đẹp hay không ?
    Nữ nhi có đẹp hay không ?
    Kể làm gì vương quyền phú quý
    Ngại làm chi giới luật thanh quy
    Chỉ muốn trời đất lâu dài
    Được cùng với người trong lòng ta mãi sát bên nhau
    Yêu thương chàng, yêu thương chàng
    Muốn kiếp này luôn được ở bên nhau.

    Dịch thơ:

    Uyên ương cùng lượn, **** cùng bay
    Xuân sắc tràn đầy, lòng đắm say.
    Nữ Vương khe khẽ nhìn tăng hỏi:
    Đẹp hơn ? Nữ nhi hay là mây ?
    Vương quyền phú quý chỉ là hư
    Lại còn giới luật thanh quy ư ?
    Vứt đi, bỏ hết, không màng đến.
    Chỉ cần có chàng, đời đã dư.
    Mong sau trời đất mãi bền lâu
    Ta cùng với chàng ở bên nhau.
    Ta yêu chàng lắm, yêu chàng lắm
    Kiếp này mất chàng, còn kiếp sau ?
    (Người dịch : Hieniemic)


    Từ lần gặp gỡ đầu tiên cái khí chất và vẻ đẹp của một của vị Thánh tăng đã làm Nữ vương động lòng tới nỗi Đường Tăng đã thưa tân 3 lần mà nữ vương vẫn cứ ngây ra ngắm nhìn vị thánh tăng, để rồi đêm về lại nằm mơ được cùng Ngự đệ cưỡi ngựa sóng đôi trên bãi cỏ, cùng nhau cho cá ăn, cùng đắm say giấc mơ hạnh phúc, chìm đắm trong giấc mộng hương tình. Hạnh phúc của một người con gái trên đời này là tìm được một người đàn ông có thể nương tựa, một người tri kỉ để cùng tâm tình thổ lộ, một người để cùng san sẻ những nỗi niềm. Và vị Nữ vương đã tìm được những điều đó ở vị Thánh tăng đến từ Đông thổ Đại Đường.

    Nếu nói về cái tình của Nữ vương thì phải công nhận một điều vị Nữ vương này rất đa tình, cái tình cảm này nó là tình cảm của một người con gái dành cho một nhà sư, nhưng nó không đáng chê cười mà rất đáng trân trọng, nó không giống với thứ tình cảm của Thị Mầu trong Quan Âm Thị Kính. Nó là tình cảm chân thành mà Nữ vương dành cho Đường Tăng. Vị Thánh tăng từ phương xa đến như một cơn mưa mát lành đem đến sự hồi sinh, một sức sống cho một cái cây khô bao năm trời trên hoang mạc là nữ vương. Vị Nữ vương đó như cảm giác mình được hồi sinh, trong lòng tràn đầy những khao khát ước mơ, được làm một phụ nữ thật sự như bao người con gái khác.

    Ở đoạn hội thoại lúc Nữ vương và Đường Tăng cùng đi dạo trong vườn thượng uyển.

    Đường Tăng nói rằng:

    - Đời này bần tăng đã hiến thân cho cửa Phật với mong muốn cứu độ chúng sinh khiến cho đời này không còn giết chóc, tranh giành đau khổ, không còn những oán thù hay những bản tình lang.

    Còn Nữ vương thì lại nói rằng:

    - Vây thì với tấm lòng từ bi trước mắt đây đang có một chúng sinh cần Thánh tăng cứu độ.

    Đúng là đoạn hội thoại này rất hay, nó thể hiện được tâm nguyện cả những hoài bão của 2 con người đó là Nữ vương và Đường Tăng.

    Một người đàn ông như Đường Tăng thì lại có hoài bão lớn lao và trách nhiệm cao cả đó là giải thoát chúng sinh. Còn những người phụ nữ như Nữ vương lại chỉ mong những điều bình dị của cuộc sống đó là được sự yêu thương, che chở của người trong lòng mình. Đường Tăng có thể đem tình yêu thương của mình với muôn vàn chúng sinh trăm họ nhưng lại không thể đem tất tình yêu thương đó cho Nữ vương.

    Âu! Đó cũng là cái trớ trêu của số phận. Kẻ nam nhi thường thích ôm đồm chuyện của thiên hạ, phận nữ nhi lại chỉ mong những điều giản dị của bình nhật đời thường.

    Tại sao đã là một người xuất gia lại không thể đem tình yêu thương đó với một người con gái, tại sao yêu thương chúng sinh nhưng lại không thể yêu thương một người con gái. Chẳng lẽ người con gái đó không phải là một chúng sinh sao? Tu hành là để con người ta giải thoát chính mình khỏi những nỗi khổ đau của trần thế chứ đâu phải để từ bỏ hạnh phúc của mình để rồi lại rơi vào nghiệp luân hồi của chia li sầu khổ. Vẫn nói ?othờ Phật trong tâm còn hơn thờ Phật ngoài chùa? chỉ cần thành tâm hướng thiện là được rồi đâu cần phải từ bỏ mọi thứ chỉ vì giữ cái ?ođạo hành? cơ chứ!

    Hay nhất trong tập phim vẫn là đoạn mà Đường Tăng và Tây Lương cùng ở trong tẩm cung. Đoạn phim này đã được 2 diễn viên là Chu Lâm và Từ Thiếu Hoa diễn rất đạt. Mọi người có thể xem ở liên kết này http://www.clip.vn/watch/17P,vn,Dem-tinh-cua-Tay-Luong-va-Duong-Tang-o-tam-cu... Hoặc clip ở trên. Hoặc download : http://media.clip.vn/media2/doanhuuphong/44502.flv

    Đây là trường đoạn phim "Xem quốc bảo" nổi tiếng trong phim Tây Du Ký khi Thái sư lừa Đường Tăng đi xem báu vật của Tây Lương vừa vào phòng thì lại gặp Nữ vương mặc chiếc áo mỏng tang nằm trên long sảnh với tư thế rất gợi cảm buông sau tấm rèm ngủ. Quan Thái sư lúc ấy lại mau chóng rút lẹ để Đường Tăng ở lại lúng túng, bối rối. Lúc ấy Nữ vương mới nằm dậy, nhẹ nhàng tiến gần bức rèm ngủ vén lên nói rằng : ?oChẳng lẽ trong mắt của Ngự đệ ta không đáng là quốc bảo sao?.

    Còn pác Đường Tăng nhà mình khi được tỏ tình thì lúng ta lúng túng. Ai đời lại để cọc đi tìm trâu chứ nhỉ? (có lẽ do Đường Tăng là một ông sư, và cái thứ hai là ông sư này hơi ngố)

    Đoạn đối thoại giữa hai người trong đoạn phim này rất hay, có thể nói nó là cuộc chiến giữa "tình" và "đạo" . Đường Tăng là đại diện cho phái "đạo", nữ vương là phái "tình". Em xin được tường thuật trực tiếp trận đấu cho các pác.

    Đầu tiên nữ vương ra đòn trước với vị Thánh Tăngbằng chiêu "vương quyền phú quý" :

    - Thiếp là thân phận Nữ vương hưởng đủ phú quy vinh hoa nhưng chưa từng hưởng hoan lạc của cuộc sống đời thường, mời ngự đệ hãy tới đây đi thật là tiên duyên tiền định. Sau này chàng lên ngôi rồi thiếp nguyện làm hoàng hậu, từ đó như đôi chim tung cánh giữa trời cao...

    Còn Đường Tăng thì lại dùng chiêu ?oPhật tâm phổ chiếu? để át chế chiêu thức của Nữ vương :

    - Phật tâm tứ đại giai thông, đời này bần tăng đã dứt hết mọi tâm tưởng, quyết không thể hưởng vinh hoa phú quy . A di đà Phât !

    Tuy có thể đỡ được chiêu thức của Nữ vương nhưng 10 phần công lực của Tam Tạng giờ chỉ còn 3, đã thế Nữ vương lại còn tiếp tục ra đòn bằng chiêu ?othị sắc nữ nhi?:

    - Chàng nói Phật tâm tứ đại giai thông nhưng lại nhắm nghiền hai đôi mắt, nếu chàng mở mắt nhìn thiếp, thiếp không tin đôi mắt của chàng không nhìn thấy gì !

    Đến đây có thể nói thế tự vệ trong tâm tưởng của Đường Tăng đã có phần yếu hẳn. Chỉ biết nhắm nghiền hai đôi mắt mà không dám mở mắt ra nhìn nữ vương. Đúng thật là ?oSắc tức thị không? - Gặp sắc thì không được ?othị? (nhìn), vì nếu ?othị sắc? thì chắc không kiềm chế nổi, nên phải không thị - ?oKhông tức thị sắc?.

    Chà ! Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đường Tăng trông rõ tội. Đúng là Nữ vương tấn công dữ quá khiến một cao thủ có ?oPhật tâm? của đệ tử Phật môn cũng phải nghiêng ngửa. Lúc này có thể nói thế tự vệ của pác Đường Tăng đã không còn nữa, Nữ vương lại rất tinh tế thấy vậy liền mỉm cười lấy khăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của ngự đệ, đến lúc này thì Đường Tăng mới dám mở mắt nhìn Nữ vương. Cao trào chính là ở lúc này.

    Và mọi người có thấy gì không, xem pác Đường Tăng kìa !
    Nhìn Nữ vương cứ phải gọi là... Ngất ngây con gà tây

    Thế này thì ?oPhật tâm? cái nỗi gì? Có lẽ ?onội tu? của pác chưa đủ rồi! Chắc pác phải luyện hai bi kíp võ công là Quỳ Hoa Bảo Điển hoặc Tịch Tà Kiếm Phổ thì may ra mới khắc chế được Nữ Vương

    Vậy là phần thắng đã thuộc về Nữ vương, còn Đường Tăng thua cuộc.

    Còn mọi người thì thấy thế nào? Rõ ràng Đường Tăng đã xiêu lòng trước Nữ Vương chứ ! Không phải là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình" đâu nhé ! Bản năng con người cũng có những giới hạn đúng không nào? Chính vì rung động trước Nữ vương nên pác Đường Tăng mới nói một câu nói bỏ lửng mà đầy ngậm ngùi :

    - Nếu có kiếp sau ......

    Trong khi đó cổ động viên lại cổ vũ:

    - Thiếp chỉ biết có đời này kiếp này thôi.

    Thôi thì cứ ?othà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói đến trăm năm?, chiều nữ vương một tí có sao đâu cơ chứ! Giữ cái ?ođạo hành? làm gì cho mệt, sung sướng có hơn không? Trong khi ?otình nguyện viên? lại nhiệt tình thế! Đến đúng cái đoạn hay nhất là Nữ Vương đặt được pác Đường Tăng ngồi lên giường rồi thì yêu quái lại đến cuốn Đường Tăng đi mất mới tiếc cho pác ấy chứ. Công nhận cái bà đạo diễn khéo thât, cách giải quyết vấn đề cho Đường Tăng rất hay đấy. Thử hỏi nếu Đường Tăng không bị yêu quái cuốn đi thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ ?

    Công nhận mà nói đoạn phim này rất hay. Ở đây trước vẻ đẹp cùng với sự tinh tế, dịu dàng của Nữ vương đã khiến một cao tăng đắc đạo như Đường Tăng cũng phải xiêu lòng (ta có thể thấy rõ điều này qua sự ngại ngùng, bối rối đến toát hết cả mồ hôi của Đường Tăng trong đoạn phim). Tuy là một nhà tuy hành có quyết tâm vượt mọi gian khó, cám dỗ, có phật tâm ?otứ đại giai thông? nhưng có những giới hạn mà bản thân cái phật tâm của Đường Tăng cũng không thể vượt qua vì Đường Tăng cũng là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải là gỗ đá, cũng có những bản năng, tình cảm của một con người bình thường. Trong tâm khảm của của vi Thánh tăng lúc này có sự đấu tranh rất lớn giữa "tình" và "đạo", giữa "giới luật thanh quy" với "hoan lạc đời thường", liệu với đạo hành của mình Đường Tăng có vượt qua được thử thách này nếu không bị yêu quái cuốn đi ?

    Câu nói ?onếu có kiếp sau...? của Đường Tăng như một lời khẳng định rằng tình cảm của mình với Nữ vương là có thật, nhưng không thể cùng chung vui hạnh phúc với Nữ vương vì kiếp này Đường Tăng đã hiến thân cho cửa phật và trót mang lời hứa đi lấy kinh với vua Đường, cái ?otình? tuy có đấy nhưng cái ?ochí? vẫn lơn hơn, cái ?otình? ấy bị rằng buộc bởi đạo luật và trách nhiệm nên nó mới mong chờ vào ?okiếp sau?.

    Phải nói thử thách này rất lớn với một nhà tu hành như Đường Tăng vì cái "tâm" phât bị dao động bởi cái "tình". Nếu giả sử như Đường Tăng không có tình cảm gì với Nữ vương thì ông ta có thể vượt qua thử thách này một cách dễ dàng, nhưng ở đây là có nên cái thử thách này là khó vô cùng, và chiến thắng hay vượt qua được nó thì cũng không phải là một điều vui mừng như khi các thầy trò vượt qua được những gian nan thử thách hay chiến thắng được những yêu quái.

    Ở trên đời này có 4 kiểu người có thể vượt qua được thử thách Tây Lương nữ quốc:

    + Thứ nhất đó là những người có trái tim gỗ đá, không biết rung động.
    + Thứ hai đó là những kẻ đồng tính, pê đê.
    + Thứ ba đó là những người có tình cảm, có rung động như những con người bình thương khác nhưng có ý chí đủ mạnh để có thể chiến thắng tình cảm cá nhân mình.
    + Thứ tư đó là những ông sư có đạo hành cao thâm.

    Hai kiểu người ở trên đầu thì có thể vượt qua thử thách Tây Lương nữ quốc một cách dễ dàng không đáng nói. Còn Đường Tăng thuộc kiểu người thứ 3 hay thứ 4 tùy vào nhận xét của mỗi người. Nhưng như các nhà làm phim thì Đường Tăng thuộc vào kiểu người thứ 3, kiểu người này vươt được qua thử thách Tây Lương nữ quốc mới đáng phục hơn cả bới vì khác với 3 kiểu người còn lại, kiểu người này vượt qua thử thách là khó khăn nhất vì có sự đấu tranh với nội tâm của mình chứ không như 3 kiểu người còn lại. Mọi người thử nghĩ xem! Nếu Đường Tăng không có tình cảm gì với Nữ vương thì đây đâu còn là một thử thách cho Đường Tăng nữa và cũng chẳng có giới hạn nào giành cho Đường Tăng cả. Phải nói sống ở trên đời này điều cơ bản nhất của một con người là sống phải biết yêu thương người khác, yêu thương mọi người, kẻ sống không biết yêu thương tức là kẻ ích kỷ - chỉ biết yêu bản thân mình. Nhưng các nhà làm phim đã rất giỏi khi xây dựng một nhân vất Đường Tăng mang dáng dấp của một con người thực sự, chứ không còn là Đường Tăng khô khan không biết rung động như trong truyện nữa.

    Cuộc chiến của Đường Tăng khác với cuộc chiến của các ông đồ đệ với những yêu tinh, yêu quái đầy những tiếng gươm đao, đầy những máu lửa chết chóc thì cuộc chiến của Đường Tăng luông là cuộc chiến âm thầm của nội tâm, chiến thắng với chính bản thân mình. Ở đây những ông đồ đệ không giúp gì được cho Đường Tăng mà tự Đường Tăng phải vượt qua tất cả. Đường Tăng cũng là một con người và cũng có những ham muốn tình cảm của con người, mà thứ tình cảm của con người này cũng giống như chiếc lò xo vậy, càng nén nó lại sức bật của nó lại càng lớn.
  2. doanhuuphong

    doanhuuphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Đạo phật vẫn quan niệm đời là bể "khổ", con người ta chỉ có thể diệt "khổ" bằng cách dứt hết mọi tình cảm cũng như tham lam dục vọng nơi bản thân mình (hay còn gọi là giải thoát) chính vì vậy khi các nhà tu hành gửi mình nơi cửa Phật cũng là phải cắt đứt hết mọi duyên trần tục, tu tâm dưỡng tính sao cho lòng không vẩn đục, người tu hành nơi cửa phật phải đạt đến cái tâm thanh tịnh thì mới gọi là đắc đạo, lòng vẫn còn vương vấn bụi trần tức là không thể tu hành được. Đường Tăng là con người cái tâm luôn hướng về phật đạo (hay đúng hơn là một tín đồ sùng đạo) chính vì vậy mà cái giới luật thanh quy ở đây nó như cái vòng quy tắc không cho nhà tu hành được phép vượt qua. Nhưng chả phải đạo Phật vẫn khuyên con người ta phải hướng thiện, sống tốt với mọi người ư! Liệu rằng phụ tình một con người có phải là một điều tốt, liệu rằng chỉ vì giữ chữ ?ođạo? mà phụ bạc chữ ?otình? có đáng với chữ ?othiện? hay không? Vậy thì đối với Đường Tăng chữ ?otình? và chữ ?ođạo?, chữ nào đáng quý hơn, cái giới luật thanh quy cứng nhắc có đáng đươc trân trọng như đối với thứ tình cảm trân thành, sâu nặng của nữ vương không? Đúng là tạo hóa thật chớ trêu sinh ra cái giới luật thanh quy của nhà Phật nhưng lại để cho kẻ tu hành vướng vào sợi tơ tình. Liệu rằng nếu không có cái giới luật thanh quy ấy đôi lứa có nên duyên? Liệu rằng nếu chàng không giữ chữ "đạo" đôi lứa có thể trở thành tri kỉ? Có phải chữ "đạo" là cái kéo cắt đứt sợi dây "tình". Nhưng rút cuộc đến giây phút cuối cùng Đường Tăng vẫn chon chữ ?oĐạo?. Âu! Đó cũng là cái chí của kẻ làm trai, sẵn sàng hi sinh tình cảm riêng tư vì cái nghĩa lớn, từ bỏ cả hạnh phúc cá nhân để đem đến hạnh phúc cho chúng sinh trăm họ. Có lẽ cái tình nghĩa kia cũng thấu hiểu cho nỗi lòng của kẻ đa mang mà không oát trách vì đã kiềm lòng mà dứt áo ra đi.
    ?oĐạo? chàng bất tận ?otình? thiếp đành trân trọng, chàng giữ?ođạo? thiếp cũng ngàn trọng trân
    ?oTình? nàng sâu nặng ?ochí? chàng từng vương vấn, bởi chữ "tình" mà lòng phải vấn vương
    Nhiều bạn nói rằng Đường Tăng là Phật, vậy thì Đường Tăng không thể động lòng trước bất kỳ một bóng hồng nào. Điều này hoàn toàn không dúng, vì Phật cũng là do con người tu đắc đạo mà thành, giống như đức Phật Thích Ca Mâu Ni (người sáng lập và đặt nền móng đầu tiên cho đạo Phật) tương truyền ngài cũng là một hoàng tử được kế nhiệm ngôi vương nhưng do thấy chúng sinh lầm than khổ cực, ngài đã từ bỏ mọi vương quyền phú quý để đi tìm con đường tu đạo, giải thoát chúng sinh, và tại gốc cây Bồ Đề, ngài đã bỏ lại vợ dại con thơ để hóa thân thành Phật. Vậy thì Phật Thích Ca trước khi thành Phật ngài cũng là một con người bình thường như bao con người khác, cũng có vợ có con, cũng biết yêu thương rung động như một con người. Đường Tăng cũng vậy trước khi đến được ?ođất Phật? Tây Thiên thì tại nơi ?ođất tình? Tây Lương, Đường Tăng vẫn là một con người chứ đã phải là Phật đâu, mà đức Phật Thích Ca trước khi thành Phật có thể lấy vợ sinh con thì tại sao Đường Tăng lại không thể nhỉ ? Rõ ràng cả đức PHật Thích Ca và Đường Tăng đều giống nhau đó là trước khi thành Phật họ đều là con người, mà đã là con người cần phải biết yêu thương, rung động và mang những tình cảm của con người chứ không thể như những thứ thể xác vô hồn vô cảm được. Nếu ngay cả những thứ tình cảm cơ bản cần phải có của con người đó mà họ cũng không có được thì họ đâu đáng được làm đức Phật cao quy để đi giáo hóa, dăn dậy chúng sinh, đâu đáng để muôn ngàn người tôn kính. Như vậy Đường Tăng rung động trước một Tây Lương nữ vương cũng là một điều hợp lẽ và cần phải có để chứng tỏ Đường Tăng là một con người chứ đâu phải là một thứ vô tri vô cảm do cha mẹ sinh ra.
    Chưa đến đất "Phật" Tây Thiên... thì "người" chưa là "Phật"
    Vẫn ở cõi "tình" Tây Lương... thì "Phật" vẫn là "người".
    Thế nên với Tây Lương Nữ vương đó chỉ là một duyên phận hẩm hiu. Nữ vương đa tình thât, Đường Tăng cũng xiêu lòng, nhưng có lẽ ?Zý chí cộng với Phật tâm đã giúp vị thánh Tăng dứt bỏ tình cảm để đi tiếp trên con Đường cầu chân Kinh.
    Công nhận đoạn chia li giữa hai người cảm động thật...
    Bài hát nghe hay đến chạnh lòng...
    Nữ vương mặc dù rất muốn ngự đệ ở lại nhưng không thể ép ngự đệ được. Bởi vì cái chí nguyện của kẻ tu hành không phải giành cho Tây Lương, vất vả cầu kinh vạn dặm không thể buông suôi tất cả nên cũng đành tạ tội với tấm tình nhi nữ. Nữ vương có lẽ cũng hiểu ?Z?chí? chàng nên đành nghẹn ngào nén chặt tình cảm trong lòng mà đóng chiện vào tờ văn điệp thông quan cho Ngự đệ ra đi.
    Một kiếp gặp nhau dù chẳng nên duyên giai ngẫu, người thì mang vận mệnh cao cả là giải thoát chúng sinh, kẻ thì gánh trách nhiệm lớn lao là chăm lo cho lê dân chăm họ, nhưng gạt nước mắt họ vẫn phải bước tiếp trên con Đường mình đã chọn, sau ngày dù cho cách trở quan san thì lòng dặn lòng vẫn nhớ về nhau, chỉ mong đêm về được gặp người trong mộng. Giấc mộng uyên ương bươm **** trên đời dẫu chẳng thành hiện thực. Xin hẹn kiếp sau để nối lại duyên này.
    Chàng là Thánh Tăng siêu thoát cho chúng sinh trăm họ
    Thiếp phận nữ vương an nghiệp cho bách tính muôn dân.
    Lúc chia tay người lên ngựa, kẻ chia bào rất quyến luyến, bịn rin.
    Lúc Đường Tăng quất ngựa ra đi, nghe câu nói thân thương của nữ chúa Tây Lương ?ongự đệ chàng ơi? liền ngoảnh đầu lại ngắm nhì người thương một chút để rồi ngoảnh mặt đi quyết chẳng hồi đầu. Mang theo trong lòng mối tình nặng trĩu thẳng tiến tới Tây phương vạn dặm. Để người ở lại phải vương đôi dòng lệ thầm chúc chàng thượng lộ bình an.
    Nơi Tây Lương chí trai từng lưu luyến.
    Đất Tây Thiên lữ khách chẳng hồi đầu.
    Tấm tình nữ nhi.... thầm chúc chàng đến thiên trúc bình yên gió lặng.
    Nỗi lòng nam nhi.... mong cho nàng tìm được một bến bờ ấm êm.
    Tây Thiên ..... Người ra đi lòng mang ?ochí? lớn.
    Tây Lương ...... Kẻ ở lại vương vấn bởi nặng chữ ?otình?.
    Tương kiến nan, biệt diệc nan
    (bài hát cuối phim)
    Lời: Diêm Túc
    Nhạc: Hứa Kính Thanh
    Ca sĩ thể hiện: Ngô Tĩnh
    Dịch âm:
    Tương kiến nan, biệt diệc nan,
    Chẩm tố giá trung ngữ vạn thiên
    Ngã nhu tình vạn chủng, tha khứ chí canh kiên
    Chỉ oán kim sinh vô duyên
    Đạo bất tận thanh thanh trân trọng,
    Mặc mặc địa thuyết phúc bằng an
    Nhân gian sự thường nan toại nhân nguyện
    Thả khán minh nguyệt hựu hữu kỉ hồi viên
    Viễn khứ hĩ, viễn khứ hĩ
    Tòng kim hậu hồn oanh mộng khiên.
    Dịch thơ:
    Gặp nhau khó, biệt ly càng khó
    Gặp nhau khó, biệt ly càng khó
    Nói làm sao những nhung nhớ trong lòng
    Thiếp nhu tình vạn ý, chàng chí quyết ra đi
    Chỉ oán kiếp này vô duyên lỗi ngả
    Chỉ dằn lòng tấm tình nhi nữ
    Thầm chúc chàng thượng lộ bình an
    Chuyện nhân gian xưa nay vốn khó
    Toại lòng người sao khó lắm thay
    Ngắm trăng sáng mấy hồi tròn khuyết
    Cất bước đi xa chàng nào có biết
    Đến sau này hồn bên mộng đêm trường.
    ( dịch bởi sansan )
    Duyên này gặp gỡ vội chia ly
    Muôn ngàn tâm sự dấu trong tim
    Tấm "tình" thiếp mênh mông sông lớn
    Nhưng "chí" chàng vượt mọi núi sông
    Chỉ oán trách tơ duyên không định
    Chàng giữ đạo thiếp ngàn trân trọng
    Cầu chúc chàng thượng lộ bình an.
    Việc nhân gian thường đâu như nguyện
    Bóng nguyệt kia lúc tỏ lúc mờ
    Lặng hồn theo bóng người xa khuất
    Chỉ gặp chàng trong mộng mà thôi.
    (dịch bởi Đoàn Hữu Phong)
    Một chút cảm xúc giành tặng cho Tây Lương và Đường Tăng của bạn sansan ở diễn đàn dienanh.net
    Nếu?chàng chẳng phải là Thánh Tăng thân mang trọng trách.
    Giá?.thiếp không phải là nữ vương phải lo nỗi lo trăm họ.
    Biết đâu mình có thể làm uyên ương liền cánh, hồ điệp song bay, cùng dệt mộng đôi lứa đẹp nhất thế gian này.
    Một chữ nếu, thiếp cùng chàng bỏ qua những vướng bận lo toan, quên đi cả thiên hạ để sum vầy bên nhau. Thiếp đâu cần làm quốc bảo của Tây Lương, thiếp chỉ mong có thể nhẹ nhẹ nép lòng chàng - là đấng nam nhi thiếp đã vấn vương từ lần đầu gặp gỡ. Không phải là Thánh Tăng từ phương xa tới, không phải là Trần Huyền Trang sẽ sải bước đi xa đến tây Phương thỉng kinh. Thiếp những mong là chàng - một người bình dị có trái tim biết yêu thương, rung động - chẳng cần cho cả thiên hạ, trăm cõi sinh linh. Dành cho một mình thiếp mà thôi. Đỉnh cao vương quyền chỉ là phù du trong cát, thiếp cần chi nếu ngày ngày trống trải mà khuya khuắt lạnh lùng?
    Một chữ nếu, ta cũng đành tạ tội với tấm tình của Nữ vương. Ta chỉ là một hoà thượng từ phương xa, đến rồi đi vì đây không phải là bến đậu của chuyến đi xa xôi vạn dặm. Xin đừng nhìn ta bằng ánh mắt lưu luyến ấy, xin đừng khơi ngọn nến để ta nhìn thấy đôi mắt long lanh, đôi má ửng hồng. Dịu dàng một giọng nói, đằm thắm một ánh nhìn...lẽ nào, nàng đang làm lòng ta xao xuyến. Cùng nàng dạo bước trong vườn xuân, giá như đôi mình có thể trở thành tri kỉ? Nhưng, ta chẳng thể nào rũ bỏ trọng trách đang mang, ta chẳng thể ấm êm khi trên đời này còn vạn linh hồn chưa siêu thoát. Cúi mình tạc dạ ân tình của nàng, bước chân ta chưa thể dừng khi chưa đến được Thiên Trúc thỉnh kinh, vẹn toàn lời hứa với tổ quốc giang sơn.
    ?oNgười lên ngựa, kẻ chia bào
    Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
    Dặng hồng bụi cuốn chinh an
    Người đi đã khuất mấy ngàn dâu xanh??
    ( mượn tạm Truyện Kiều - Nguyễn Du )
    Người đã lên ngựa rẽ bụi hồng thẳng tiến, dứt áo ra đi quyết chẳng hồi đầu.
    Kẻ ở lại vấn vương đôi dòng lệ, mong ngày tương phùng, muốn níu lại một ánh nhìn trong mắt người ra đi.
    Không quay đầu không phải ta không nhìn lại. Thể xác kiên quyết tiến lên phía trước, ta để hồn mình quay lại trong khoảnh khắc, để nhìn lại nàng, để nhủ thầm lời tạ lỗi, để mong nàng hạnh phúc những ngày sau. Xin hãy quên ta, hãy coi ta như hạt mưa giữa nhân gian, khẽ đến bên nàng rồi lặng thầm thấm vào lòng đất?.
    Nếu ?
    Nếu có kiếp sau, thiếp màng chi vương quyền phú quý, chỉ mong làm thôn nữ dệt lụa
    Nếu có kiếp sau, ta cần gì thanh quy giới luật, chỉ muốn được làm áo vải thư sinh
    Kiếp sau, ta cùng nàng sánh đôi trong hạnh phúc ấm êm, mong làm uyên ương liền cánh., nguyện làm hồ điệp cùng bay. Hẹn nàng, đến kiếp sau?.
    -thank sansan với bài cảm xúc rất hay-
    Đúng là có "duyên" mà không có "phận", vừa mới có duyên nhưng phận đã buộc phải chia lìa. Người thì có tình ?Z?Z?Z?Zý sâu nặng, nhưng kẻ giữ đạo lại mang một lòng cố chấp không dám phá vỡ nó. Mà cũng đâu hẳn là phá vỡ được nó rồi thì xong vì chí nguyện một đời đã giành cả cho nó, bao năm ròng rã là một nhà sư tu tâm niệm Phật, bao nhiêu năm ròng rã theo đuổi con đường tìm đến với chân kinh. Con đường của nhà tu hành là tìm đến với Tây Thiên chứ không phải là dừng lại ở Tây Lương. Có lẽ cái tâm nguyện này đã giúp cho kẻ tu hành có đủ l?Z?Zý trí để vượt qua được thử thách nơi tâm khảm để rồi đành ngậm ngùi mong chờ vào ?okiếp sau?.
    Ngày xưa khi còn nhỏ mình xem Tây Du Ký không cảm nhận được cái hay của Tập phim này. Giờ khi đã trưởng thành dần có được những suy nghĩ, sự chín chắn của người lớn thì mình lại rất thích tập phim này. Nhân vật Đường Tăng hồi bé mình vẫn ghét nhất vì vừa ngu vừa dại thì giờ lại thấy thích nhất. Trước dây phút thử lòng giữa lý trí và tình cảm Đường Tăng không còn là một ông sư với cái đầu ấu trĩ và một trái tim vô cảm nữa mà là một con người thực sự như chúng ta, cũng mang những tình cảm yêu thương. Còn mối tình Đường Tăng và Tây Lương thật là một giấc mộng đẹp. Tiếc thay! trời cũng chẳng toại lòng người nên giấc mộng hương tình đó vẫn mãi chỉ là một giấc mông và cũng mãi mãi chỉ là một chữ "nếu", nó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực vì mỗi người bọn họ đều có một mục tiêu, một sở nguyện khác nhau. Sau này người đất Tây Thiên, kẻ đất Tây Lương còn chăng duyên tương ngộ, còn mong đợi được hai chữ "kiếp sau".
    Mình có viết một bài thơ tiếc cho duyên phận của Tây Lương và Đường Tăng. Hi vọng mọi người đừng chê thơ mình nhé.
    Duyên kiếp này, phận kiếp sau
    Người viết : Đoàn Hữu Phong (doanhuuphong)
    Duyên gặp gỡ, phận chia li
    Người thì cất bước, người thì lặng trông
    Trách chi duyên phận lỡ làng
    Mang chàng đến thiếp vội rời chàng đi
    Giữa trời đất, chuyện bể dâu
    Tình nàng sâu nặng, lòng chàng đa mang.
    Hỏi sao muôn sự tại trời
    Trăm duyên có nối duyên này nữa không ?
    Đường tình ai lỡ phân ly
    Để cho ai nhớ ai chờ đợi ai ?
    Mong sao luân ngả trăm hồi
    Gặp người trong mộng nối tình duyên xưa .
    Kiếp sau... Kiếp sau... Kiếp sau...
    Duyên thì gặp gỡ, phận đừng chia li.
    Tặng mọi người bài hát "Tình nhi nữ": http://210.86.231.19/a2a3a4a5/songs/Tinhnhinu.mp3
    Phỏng vấn mọi người tí nhé: Nếu bạn là Đường Tăng thì bạn sẽ chọn Tây Lương hay Tây Thiên.
    a) Tây Lương - Bạn sẽ được một kiếp sống huy hoàng nhưng rồi sẽ phải chết.
    b) Tây Thiên - Bạn sẽ được trường sinh bất tử, nhưng sẽ phải ăn chay và rịn... cái ấy mãi mãi.
    Được doanhuuphong sửa chữa / chuyển vào 16:07 ngày 26/09/2007
    longbonsev thích bài này.
  3. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Lấy Tây Lương xong rồi đi Tây Thiên
    Mà dạo này dienanh.net tịt buồn quá nhẩy, lượn qua đây chơi à
  4. doanhuuphong

    doanhuuphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Sao pác lại bắt cá hai tay thế hả pác Thế thì đến Tây Thiên rồi pác Như Lai chưa chắc đã cho pác lây kinh đâu?
    Cớ phải pác tethiendaithanh ở diễn đàn dienanh.net đấy không nhỉ ?
    Dạo này dienanh.net Die nên không có chỗ nào diễn đạt cảm xúc nên em dạt vòm vào đây cho nó zui tí
    Mà pác dạo này cũng lang thang trên vi.wikipedia.org để viết bài đấy thôi! . MÀ Cũng khổ cho pác NHỈ ! mấy cái bài về diễn viên trên đấy của pác bị đem ra biểu quyết xóa bài
    ĐỂ ỦNG HỘ LÒNG NHIỆT THÀNH TRÊN ĐẤY CỦA PÁC EM EM VOTE CHO GIỮ MẤY BÀI VIÊT ĐẤY LẠI RỒI ĐÓ
    Mà em nhờ pác kiếm hộ mấy tấm hình Chu Lâm post lên đây cái cho nó zui nhể
    Được doanhuuphong sửa chữa / chuyển vào 13:47 ngày 27/09/2007
    longbonsev thích bài này.
  5. do_re_mi

    do_re_mi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    1.160
    Đã được thích:
    4
    Có vài ba thèng hâm hâm. thôi kệ chúng nó.
    nếu cậu sửa hay bổ sung thì viết theo phong cách từ điển, chứ đừng theo cảm hứng như bên này.
  6. HanDiep

    HanDiep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2006
    Bài viết:
    372
    Đã được thích:
    0
    Không tình cảm của Thị Mầu với Nữ Vương là giống nhau thôi. Đó đều là sự khao khát yêu thương và được yêu của những người con gái tuổi xuân thì. Có điều sự thể hiện có khác nhau: một bên như lửa cháy rừng rực như thác réo ào ào, một bên là than hồng âm ỉ, là khe suối róc rách reo dưng cả hai đều nông nàn thiết tha cả. Vấn đề là Nữ vương chẳng có một anh chàng nào nữa như anh Nô để trút bầu tâm sự thôi, ke ke...
    Đúng như bạn nhận xét, cái đoạn ĐT trán đổ mồ hôi, mắt nhắm nghiền thì đúng là vẫn chưa đạt được trình độ "cao thủ", mà còn nghi ngờ gì nữa không có con yêu rết thì...gạo nấu thành xôi mất rồi còn gì! Dù ĐT đã tu rất nhiều kiếp nhưng kiếp này vẫn mới chỉ một bậc chân tu chứ chưa thành Phật, mà hỡi ơi có bậc nam nhi nào lại cưỡng được sự cám dỗ vừa ngọt ngào lại vừa sang trọng nhường ấy! Phải nói đây là đoạn "mắm muối" rất thành công của biên kịch và đạo diễn.
    (Tôi thì ở lại ngay, lên cõi tiên cũng nhàm lắm. Nước mắt chúng sinh 3 nghìn vạn giọt, thêm một giọt của ĐT cũng ...chẳng thành vấn đề)
    Vote cho bạn 5 sao.
    Mà tràn trề cảm xúc thế này bạn sang tvbvnfc tham gia vào topic Hồng lâu mộng đi....
  7. 3daysgrace

    3daysgrace Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/05/2005
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Doanhuuphong, Sansan đã chia sẽ những cảm xúc rất sâu sắc về tập phim Đường Tăng ở Tây Lương nữ quốc trong serie fim truyền hình Tây Du Kí. Đối với mình thì Tây Du Kí vẫn là một trong serie kinh điển của mọi thời đại và mình có thể xem đi xem lại hàng chục lần mà cũng không biết chán. Mặc dù lúc mình xem lần đầu thì mình còn bé nên mình thích những đoạn Tôn Ngô Không trừ ma diệt ác nhưng phần Đường Tam Tạng ở Tây Lương nữ quốc cũng đã để lại những ấn tượng khó quên. Có lẽ hồi đó về mặt tinh thần của mình có phát triển hơn tuổi một chút ?? Mình có xem lại TDK một vài lần nữa ở các lứa tuổi khác nhau và cảm nhận của mình về phần này cũng trưởng thành hơn. Có thể thấy rằng diễn xuất của hai diễn viên của chúng ta thật tuyệt vời và đạo diễn cũng thật tài tình đã làm toát lên một Nữ Vương xinh đẹp khao khát tình cảm như nắng hạn chờ mưa rào và Đường Tam Tạng thanh tịnh nhưng chưa thể thoát khỏi những dục vọng rất người. Theo mình thì tất cả điều này đã làm nên tính nghệ thuật của phần fim mà chúng ta không thể tìm thấy ở nguyên tác. Chỉ có thể nối một câu về tập fim này là "Beautiful"! Sau bao nhiêu sắp xếp, bố trí cũng như lời đối đáp thông thái đi vào lòng người đánh bại lý trí của Đường Tăng để Đường Tăng ngồi lên giường, Nữ Vương xinh đẹp lại bị yêu quái khốn khiếp đến quắp "hàng" đi mất sẽ vẫn mãi là tình huống đáng tiếc nhất trong các bộ film mà mình xem và mình cho rằng yêu quái khốn khiếp đã phải là một trong những đề cử xứng đáng nhất cho giải "kì đà cản mũi" của năm. Đoạn chia tay lần nào mình xem cũng làm mình thấy rất quyến luyến và tiêc nuối cho đôi trai tài gái sắc. Một lần nữa cảm ơn Sansan và doanvuphong đã đưa đến cho mọi người những hiểu biết sâu hơn về tập fim này. Cảm ơn đã chia sẽ những bài hát trữ tình trong fim. Mình thích nhất bài "Tình nhi nữ".
    Straight as an arrow but sensitive as a magnet.
    3daysgrace
    Được 3daysgrace sửa chữa / chuyển vào 10:49 ngày 30/09/2007
  8. logspam

    logspam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2007
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Bài viết của bạn doanhuuphong rất hay và rất tình cảm. Tuy nhiên có nhiều điểm mình không đồng ý với bạn.
    Bạn cho rằng "đã có một cuộc chiến giữa tình và đạo" và rằng "đã không cứu vớt cho một chúng sinh để rồi tự mình đau khổ".
    Đoạn này mình không thể đồng ý với bạn. Theo như cách mình hiểu về đạo Phật thì những người theo đạo thì họ đều có niềm tin của mình. Họ tin rằng mọi thứ trên thế gian đều là "không" mà chỉ có một cuộc sống vĩnh hằng ở "niết bàn". Do đó họ tự động từ bỏ những vướng bận của cuộc sống trần thế để theo đuổi mục đích của mình và thông qua đó điểm hoá cho những người khác. Đối với họ, những người còn bị chữ "tình" vuớng vấn (ở đây tạm mới chỉ bàn đến tình yêu nam nữ) là những người chưa được giác ngộ và vẫn còn bị "thất tình lục dục" chi phối.
    Do đó hoàn toàn không có chuyện: "Tu hành là để con người ta giải thoát chính mình khỏi những nỗi khổ đau của trần thế chứ đâu phải để từ bỏ hạnh phúc của mình để rồi lại rơi vào nghiệp luân hồi của chia li sầu khổ. Vẫn nói ?othờ Phật trong tâm còn hơn thờ Phật ngoài chùa? chỉ cần thành tâm hướng thiện là được rồi đâu cần phải từ bỏ mọi thứ chỉ vì giữ cái ?ođạo hành? cơ chứ!"
    Người ngộ đạo không từ bỏ mọi thứ chỉ để giữ "đạo hạnh" mà vì lý tưởng và niềm tin của họ.
    Vậy nên có thể cho rằng nhân vật Đường Tăng ở đây là một con người vẫn còn bị tình cảm chi phối. Ông ta bối rối vì định lực của mình chưa đủ để giữ gìn bản thân và điểm hoá cho người khác.
    Phải chăng "nếu có kiếp sau ..." là chỉ một cuộc sống vĩnh hằng nơi một thế giới khác ...
    Vài lời lạm bàn ở đây rất mong các bạn tiếp tục đóng góp.
  9. doanhuuphong

    doanhuuphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Cảm ơn bạn các bạn đã cho ý kiến và ủng hộ bài viết nhé! Mình rất vui khi nhận được sự ủng hộ của mọi người.
    Hì ! Mình băn khoăn Không biết bạn longspam có phải là sư không nhỉ?
    MÌnh thì không hiểu đạo Phật nhiều, nhưng mình sẽ dựa trên những gì mình biết giải thích cho bạn nhé!
    Theo quan niệm của đạo PHật thì đau khổ được phát sinh từ vô thường và vô ngã. Và nguyên nhân của đau khổ là do vô minh và khát ái. Từ nguyên nhận của khổ nên Phật nhìn thế gian ?obốn phương là bể khổ?, ?onước mắt chúng sinh nhiều hơn nước mắt biển, vị mặn của máu?. Phạm vi khổ do vô minh và khát ái theo Phật có 8 loại khổ đó là: Sinh khổ: khổ do sinh, Lão khổ: khổ do già, Bệnh khổ: khổ do bệnh, Tử khổ: khổ do chết, Ái biệt ly khổ: khổ do xa lìa những gì ta thích, Oán tăng hội khổ: khổ do nối kết với gì ta không ưa thích, Cầu bất đắc khổ: khổ do không được điều ta mong cầu, Ngũ ấm xí thạnh khổ: khổ do hiện hữu năm ấm (sắc, thọ, tưởng, hành, thức). Ta thấy cái ?okhổ? của Đường Tăng ở đây là ?oái biệt ly khổ?. Nhà tu hành một lòng theo đạo với mong muốn giúp mình và giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ, nhưng lại chính mình bị rơi vào một trong bát khổ của cõi nhận duyên. Mà hơn nữa bể khổ trầm luân cũng rất vô biên kể cả khi người ta đã đắc ?ođạo? cũng chưa chắc đã có thể thoát hoàn toàn được nó. Như vậy những gì mình nói là đúng chứ. Thế cho nên Đường Tăng lúc quất ngựa ra đi mới rất lưu luyến bịn rịn, tuy người đi nhưng lòng thì ở lại cùng với nỗi vấn vương khắc khoải của bóng hồng trông theo.
    Mà Nếu bạn có học triết học Mac?"Lênin thì bạn sẽ thấy, Phật giáo thuộc chủ nghĩa duy tâm. Mọi ý thức về thế giới quan và nhận sinh quan theo Phật giáo đều do ?otâm? mà ra. Quan điểm của Phật giáo khi nhìn nhận thế giới khách quan có phần chủ quan và duy tâm khi coi thế giới sự vật, hiện tượng là không có thực, là ảo là giả, do cái tâm của con người mà ra. Phật giáo coi mọi sự vật chỉ là ?osắc sắc không không?. Và cách tu hành, giải thoát của Phật giáo cũng khác. Đó là từ bỏ. Bao gồm từ bỏ thất tình lục dục, tham lam, sân, si, tất cả những điều đó đều là những giới luật thanh quy mà nhà Phật đề ra cho những người tu đạo. Mà người tu đạo thì có rất nhiều kiểu, đâu phải ai cũng có thể dứt hết được mọi thứ của bể khổ trầm luân. Chính vì vậy bạn cũng không thể dùng quan điểm, tư tưởng của đạo PHật để nhìn nhận vấn đề ở đây được. Như vậy thì sẽ không đúng. Mà hơn nữa Đường Tăng cũng chỉ là một người được giao sứ mênh đi lấy kinh, Đường Tăng dứt áo ra đi không chỉ bởi chữ "đạo" mà còn bởi chữ "chí " nữa, cái "chí" ấy là muốn đem lại hạnh phúc ấm no, giải thoát cho chũng sinh trăm họ khỏi khổ ải, đó cũng là điều mà đức Phật Thích Ca đã làm khi từ bỏ vợ dại con thơ mà hóa thân thành Phật Vậy !
  10. doanhuuphong

    doanhuuphong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2007
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    2
    Do ở ttvnoln chỉ có thể sửa bài viết trong vòng 48 giờ, nên mọi người qua blog của mình để đọc bài viết chuẩn của mình đã được sửa đổi nhé!!!
    http://blog.360.yahoo.com/blog-qmlDec41dKdVjAdm2h3pGkjjTsma0DY-?cq=1&p=160

Chia sẻ trang này